Quynh Dinh – The Sorrow of War (Nỗi buồn chiến tranh)

234

Quynh Dinh – Dual Degree in Laws and International Relations. IE University.

Reading:

The Sorrow of War (Nỗi buồn chiến tranh ) (Excerpt)  by Bao Ninh (1990).

Each of us had been crushed by the war in a different way. Each of us carried in his
heart a separate war which in many ways was totally different, despite our
common cause. We had different memories of people we’d known and of the war
itself, and we had different destinies in the postwar years. Our only postwar
similarities stemmed from the fact that everyone had experienced difficult,
painful, and different fates. But we also shared a common sorrow, the immense
sorrow of war. It was a sublime sorrow, more sublime than happiness, and beyond
suffering. It was thanks to our sorrow that we were able to escape the war, escape
the continual killing and fighting, the terrible conditions of battle and the
unhappiness of men in fierce and violent theaters of war. It was also thanks to our
mutual sorrow that we’ve been able to walk our respective roads again. Our lives
may not be very happy, and they might well be sinful. But now we are living the
most beautiful life we could ever have hoped for, because it is a life in peace.

Mỗi người trong chúng tôi bị chiến tranh chà nát theo một kiểu riêng, mỗi người ngay từ
ngày đó đã mang trong lòng một cuộc chiến tranh của riêng mình nhiều khi hoàn toàn
khác với cuộc chiến đấu chung, những nhìn nhận mà sâu trong lòng cực kỳ khác nhau về
con người, về thời đại chiến trận, và đương nhiên mỗi người một số phận hậu chiến. Có
thể nói chúng tôi giống nhau ở chỗ là hoàn toàn khác nhau trong cái vẻ hoàn toàn giống
nhau trong quá trình nặng nề đeo đuổi cuộc chiến. Nhưng chúng tôi còn có chung một
nỗi buồn, nỗi buồn chiến tranh mênh mang, nỗi buồn cao cả, cao hơn hạnh phúc và vượt
trên đau khổ. Chính nhờ nỗi buồn mà chúng tôi đã thoát khỏi chiến tranh, thoát khỏi bị
chôn vùi trong cảnh chém giết triền miên, trong cảnh khốn khổ của những tay súng,
những đầu lê, những ám ảnh bạo lực và bạo hành, để bước trở lại con đường riêng của
mỗi cuộc đời có lẽ chẳng sung sướng gì và cũng đầy tội lỗi, nhưng vẫn là cuộc đời đẹp đẽ
nhất mà chúng tôi có thể hy vọng, bởi vì đấy là đời sống hòa bình.

Category